Chuyện vị Tướng cứu tinh của dân tộc Chứt
Ước mơ trở thành thày giáo, nhưng bước ngã rẽ đã đưa ông đến với con đường binh nghiệp, để rồi sau này trở thành Thượng tướng Quân đội, Thứ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng - An ninh của Quốc hội.
13 tuổi đã thay cha gánh vác gia đình
Sinh ra trong một gia đình nông dân có 7 anh em ở cửa sông làng Trung Hòa, Đức Khoa, Đức Thọ, Hà Tĩnh, Thượng tướng Võ Trọng Việt là anh cả. Cũng như bao gia đình vào thời kỳ đất nước đầy khó khăn ấy, gia cảnh nhà ông cũng cơ hàn, thậm chí còn khó khăn hơn các gia đình khác. Cha đau ốm liên miên, quanh năm bệnh tật không làm được gì, mẹ ông phải oằn vai gánh vác gia đình và nuôi các con.
Là anh cả, ông càng phải hy sinh và chịu thiệt thòi nhiều để giúp mẹ nuôi các em. Khi ấy ông mới 13 tuổi và với ông, đó là thời kỳ khó khăn, vất vả nhất trong cuộc đời.
Thượng tướng, Thứ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng - An ninh Quốc hội Võ Trọng Việt
Từ nhỏ, ước mơ của ông là trở thành thầy giáo, nhưng Lệnh Tổng động viên năm 1975 đã tạo một bước ngoặt lớn lao đưa ông đến với con đường binh nghiệp, để rồi sau này trở thành Thượng tướng, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng. Ông kể trước đây, dù là thời đi học hay khi đã vào đơn vị, hễ có thời gian là ông tranh thủ đan rế, đan kiềng (thứ mà ngày xưa người dân Hà Tĩnh dùng để lót nồi và nhấc nồi) rồi đem ra chợ bán, phụ giúp mẹ nuôi gia đình. Nhiều khi gặp mặt bạn bè học cùng, hay gặp anh em chiến sỹ cùng đơn vị, ông “tủi” đến mức bước đi thật nhanh và cố giấu mặt để không ai nhận ra mình. “Tôi nhớ mãi khi mẹ mất, tôi ở trong đơn vị mà nghe tin bố với các em ở nhà đói, không có gạo ăn. Khi ấy tôi từng có ý định phục viên nhưng bố tôi cũng động viên rất nhiều. Nhiều khi phải chạy khắp đầu đường xó chợ để bán kiềng, bán rế kiếm kế sinh nhai, bất chấp mọi mặc cảm”, Tướng Việt nghẹn ngào tâm sự. Với ông, khó khăn không làm ông gục ngã. “Tôi không bao giờ quên và tôi phải cảm ơn những tháng ngày của tận cùng khó khăn ấy. Nó đã cho tôi thành một người bản lĩnh, có nhân cách hơn, để khi bước vào cuộc đời, dù ở bất cứ cương vị nào tôi cũng không hề nao núng”, ông bộc bạch. Nhiều lần chết hụt Một năm sau nhập ngũ, ông được đi học đối tượng Đảng và được kết nạp Đảng năm 19 tuổi. Sau đó, ông được cấp trên tín nhiệm cử đi học Sĩ quan Công an vũ trang. Kể về cuộc đời mình, Thượng tướng Võ Trọng Việt cũng không quên kể về những lần ông may mắn thoát khỏi tay thần chết. Đó là thời gian vào khoảng những năm 1980, khi vừa ra trường, Thiếu uý Võ Trọng Việt được phân công về Phòng Trinh sát Quân khu V, nhận nhiệm vụ đi biệt phái chống FULRO ở Đắk Lắk. Ông kể lần đầu tiên suýt chết khi ông đang cùng hai người đồng đội ngủ trên nhà rông của bà con trong bản. Đêm ấy, FULRO vào bản đi càn, biết được có nhóm bộ đội biên phòng đang trú ở đó nên bất ngờ đổ ập đến bản bắn tỉa từ dưới lên. Làn đạn bay như mưa, nhưng với phản xạ nhanh của người lính, ông cùng các đồng đội đã may mắn thoát chết. Ông nói làn đạn khi ấy chỉ cách chỗ ông nằm độ 10cm. Sau đó ít lâu, ông lại cùng hai người đồng đội đi săn, 3 anh em chia nhau đi 3 hướng, không may ông trúng phải ổ phục kích của FULRO nên bị bắn tới tấp. Ông cũng bắn trả lại để tìm đường thoát, nhưng rồi súng hết đạn nên đã chọn một vũng trũng trong rừng, nằm im bất động chờ cho đến khi các đồng đội đến tìm mới đứng dậy.
Hai lần suýt chết nhưng thử thách vẫn chưa hết với người lính có vóc dáng nhỏ bé. Tai nạn khiến ông nhớ nhất có lẽ là vụ tai nạn ô tô vào đúng ngày 19/8/1985. Hôm ấy, ông cùng 20 người khác đi họp chuyên đề chống FULRO, khi đang trên đường về đến khu vực đèo An Khê, chiếc xe ô tô cũ kỹ bỗng phát tiếng kêu lạ, rồi sau đó, mọi người nghe tiếng lái xe hét lên thất thanh rồi đến một tiếng rầm – chiếc xe lao xuống vực sâu hun hút tận chân đèo.
Sau vài phút “không biết trời đất là gì”, ông tỉnh lại, thấy trên trán có vết thương dài và sâu, mà cho đến nay vẫn để lại sẹo. Nhìn sang bên cạnh, ông thấy người đồng đội của mình đã chết, rồi ông nghe thấy tiếng kêu cứu của một người đồng đội khác, nhưng do họ bị mắc kẹt nên ông không thể cứu được và rồi chỉ vài phút sau, người đồng đội ấy cũng ra đi.
Dù bị thương, ông vẫn cố bò lên đường kêu cứu nhưng đi được một đoạn thì ngất, sau đó ông mới biết mình được mọi người đi xe sau phát hiện và đưa vào Bệnh viện An Khê. Ngay sau khi hồi tỉnh trong bệnh viện, ông bàng hoàng, thẫn thờ khi biết chuyến xe định mệnh ấy có 21 người thì có tới 16 người đã chết…
Bộ đội Biên phòng Hà Tĩnh trao tài liệu phổ biến pháp luật cho bà con dân tộc Chứt, xã Hương Liên, Hương Khê - Ảnh: BBP |
CATP Hà Tĩnh